Chapter 2: Chương 2: Căn nhà phủ máu và thanh giáo từ Thần Sáng
> "Zareth… Tỉnh đi… Máu chưa nguội, nghi thức vẫn còn vang vọng…"
Cậu mở mắt lần thứ hai.
Cơn choáng không biến mất. Mỗi nhịp thở vẫn nặng nề như thể lồng ngực bị đè bởi ngàn móng vuốt vô hình. Không còn ánh sáng lờ mờ tím. Chỉ còn bóng tối ẩm ướt và hơi lạnh len lỏi từ khắp khe hở trần nhà, nơi bụi mốc lởm chởm và vết tích rạn nứt chạy ngoằn ngoèo như mạch máu chết.
Zareth ngồi dậy giữa đống gạch đá và tro bụi. Tàn dư của nghi thức còn vương khắp nền sàn. Từng mảng đất cháy sém vẽ nên vòng tròn huyết ma, nơi những dòng rune cổ run rẩy như sinh vật sống. Dấu chân trần dính máu vẽ thành mê cung rối loạn. Gần đó, một tấm khăn phủ màu nâu sẫm, từng dùng để bọc xác, giờ được quấn quanh một cuốn sách — cuốn Nghi Lễ Gọi Thần.
Zareth bước đi.
Chân trần giẫm lên đá vụn lạnh ngắt, băng qua gian phòng nơi tường được khắc chi chít biểu tượng cấm kỵ. Mỗi bước, gió rít khe khẽ qua kẽ nứt, thổi ra âm thanh như tiếng rên khóc của linh hồn bị nhấn chìm.
Căn nhà nơi cậu tỉnh lại có ba tầng: tầng trệt, gác mái, và tầng hầm bị chôn kín. Mỗi tầng đều mang màu chết chóc như đã từng diễn ra vô số nghi thức hiến tế. Cậu không nhớ đã đến đây bằng cách nào. Cậu không biết mình là ai. Nhưng cái tên Zareth — hiện lên từ trang sách máu và từ giọng nói trong đầu — đã ăn sâu vào máu.
> "Ta đang ngủ trong xương ngươi. Hãy gọi tên Ta… và cả thế giới sẽ lắng nghe."
Zareth phớt lờ giọng nói đó, bước chậm về phía hành lang dẫn xuống tầng dưới. Những bức tường bên đường phủ kín mặt nạ vỡ, bùa xé đôi, dây xích han gỉ còn dính tóc người. Ở cuối hành lang, một cánh cửa gỗ gắn biểu tượng hình thập giá ngược. Cậu đẩy nhẹ, bản lề kêu lên như tiếng rên rỉ nghìn năm.
Tầng trệt hiện ra.
Một không gian mở rộng gấp ba lần tầng trên. Ở giữa là sảnh tế, nơi từng có tế đàn lớn bằng đá đen — giờ đã sụp đổ. Tro xám phủ khắp sàn, các vật tổ bằng xương người cắm la liệt như hàng rào canh giữ bóng tối. Trên tường là hàng trăm bức thư tuyệt mệnh viết bằng máu, chồng chất như lời nguyền bị bỏ quên.
Zareth không nói gì. Cậu bước đến tấm gương lớn treo lệch bên lò sưởi. Trong gương, phản chiếu gương mặt mình.
Một thiếu niên mười sáu, ánh mắt như vừa tỉnh khỏi cơn sốt dài. Đôi mắt… có gì đó bất ổn. Tròng mắt đen đặc — không phản chiếu ánh sáng. Cậu thử chạm vào má. Lạnh. Sống mũi có vết xước nhỏ, như từng bị va đập.
Không ký ức. Không tuổi thơ. Chỉ có cơn đau đầu âm ỉ và một ý thức trỗi dậy như con thú bị xích quá lâu.
Zareth xoay người. Từ phía sau bức tường bọc kín sách da, một khe sáng lọt vào.
Cậu bước tới. Đẩy nhẹ kệ gỗ — phía sau là một căn phòng ẩn.
Nơi đó, ánh sáng vàng nhạt của nến cháy bằng mỡ người chiếu lên một bệ đá. Trên bệ là cuốn sách đã thấy lúc đầu — lần này mở sang trang khác.
> "Ngày thứ nhất sau khi nghi thức hoàn tất."
Bên dưới là dòng chữ run rẩy, viết bằng tay:
> "Cơ thể giữ được linh hồn. Thành công. Nhưng... hắn tỉnh sớm hơn dự kiến."
> "Zareth là cái tên chúng ta đặt. Nhưng thực thể bên trong không phải con người. Không phải ai từng sống. Hắn... là cánh cửa."
Zareth đặt tay lên trang giấy. Dòng chữ đổi màu — chuyển từ đỏ máu sang đen sẫm. Máu cậu phản ứng với nghi thức.
Từ sâu bên trong, giọng nói quen thuộc lại trỗi dậy.
> "Kẻ gọi Ta đã chết. Những kẻ theo Ta đã chết. Chỉ ngươi còn đứng giữa tro tàn. Thế thì… hãy bước đi."
Cậu siết tay. Trong lòng bàn tay, một dấu ấn tự khắc hiện lên — hình con mắt đen chảy máu.
---
Zareth rời khỏi căn nhà.
Ánh sáng bên ngoài mờ xám. Ishtar — cái tên cậu vừa đọc được trong sách — là thế giới cậu bị ném tới. Đồi cỏ cháy đen. Rừng cây cụt ngọn. Xa xa, những bức tượng thần bị chém đầu nằm gục như lính gác bỏ mạng. Không một sinh vật sống nào di chuyển trong tầm mắt. Thế giới chết lặng, như đang nín thở trước điều gì đó vừa tái sinh.
Và rồi...
Tiếng bước chân.
Một người đàn ông bước ra từ sương mù. Áo choàng trắng, mặt đeo mặt nạ vàng. Trên tay — một thanh giáo dài, khắc biểu tượng Thần Ánh Sáng.
Gã dừng lại trước Zareth, nói bằng giọng đều đều như tiếng chuông nhà thờ:
> "Ngươi là kẻ đã hoàn tất nghi lễ. Kẻ cuối cùng bước ra khỏi Nhà Hiến Tế."
> "Ngươi đã phá luật. Và vì thế, ngươi phải bị thiêu."
Zareth không đáp.
Gã nâng giáo. Luồng sáng từ đầu mũi giáo bừng lên — cắt xuyên cả màn sương.
> "Nhân danh Ánh Sáng, ta kết án ngươi."
Cậu cười nhạt. Lần đầu tiên. Một nụ cười như cắt ra từ máu.
> "Thần của ngươi… đã không đến."
Bóng tối bùng phát từ lòng bàn tay cậu. Dấu ấn con mắt đen vỡ tung, để lộ ánh sáng tím máu. Cơn gió dậy lên, nặng như xích xiềng.
Người đàn ông giơ giáo lên thủ thế.
Zareth không lùi. Trái tim đập mạnh. Hơi thở cạn dần.
Một tiếng nói vang trong đầu:
> "Giết hắn… và Ta sẽ cho ngươi thấy điều đang trỗi dậy trong xương thịt này."
Máu bắn ra. Thanh giáo đâm thẳng vào vai cậu — nhưng cậu không ngã.
Zareth chộp lấy lưỡi giáo bằng tay trần, máu nhỏ xuống đất. Cậu siết chặt.
> "Đau à... Thú vị thật đấy."
Cậu kéo mạnh.
Gã đeo mặt nạ không kịp phản ứng — cả người bị kéo về phía trước. Zareth nâng tay còn lại, đâm thẳng vào ngực gã bằng một mảnh đá rơi từ nghi thất.
Xuyên tim. Máu phun thành cột đỏ.
Mặt nạ rơi xuống. Mắt gã mở to — tràn ngập khiếp sợ.
Zareth đứng giữa sương mù, vai vẫn chảy máu, nhưng mắt đã sáng rực lên ánh tím sâu thẳm.
> "Ta là Zareth. Và thế giới này... là khởi đầu của tận cùng."